Hồi lâu sau, Vương Lâm đành chấp nhận cơ thể không có cảm giác gì, ngược lại bị loại hô hấp kỳ quái này làm cho thiếu chút không thở nổi.
Vương Lâm thầm than, hắn biết nội môn đệ tử người nào cũng tư chất đầy đủ. Quyển sách nhỏ này vốn giành cho những người đó xem, hắn tư chất kém cỏi, tự nhiên tu luyện không thể so với bọn họ được.
Nhưng mà hắn cũng không tức giận, thở hổn hển mấy hơn lại tiếp tục thổ nạp tiếp.
Suốt một đêm, thời gian chậm rãi trôi qua, mãi cho tới sáng sớm, Vương Lâm vẫn như cũ, không hề có cảm giác linh khí nhập thể, một đêm không ngủ khiến đầu óc hắn hỗn loạn, vịn giường đứng lên đẩy cửa ra ngoài.
Bên ngoài từng cơn gió nhẹ thổi, hương thơm dược liệu xông vào mũi, hắn hít thở sâu mấy cái, mệt mỏi dần tiêu tán, hắn thầm nghĩ, nếu lúc này uống được mấy ngụm nước suối, nhất định sẽ không mệt mỏi như vậy.
Nhưng trước mắt không phải lúc hành động thiếu suy nghĩ, hắn đối với nơi mình giấu thần bí châu cùng hồ lô chứa sương sớm phi thường tự tin, hắn tìm gần như nửa ngọn núi mới tìm được chỗ hẻo lánh như vậy, người ngoài cho dù trùng hợp đi vào nơi đó cũng tuyệt đối không phát hiện nơi hắn cất dấu bảo bối.
Lững thững đi trong vườn dược, Vương Lâm tìm một chỗ trống, khoanh chân ngồi xuống tiếp tục thổ nạp. Sau một hồi, một cỗ cảm giác như côn trùng bò ẩn ẩn xuất hiện, Vương Lâm ngẩn ra, lập tức kinh hỉ, đang muốn tiếp tục thì bên tai bỗng truyền đến tiếng quát lớn của sư phụ:
Vương Lâm mở mắt, nhìn thấy sắc mặt trầm lặng của Tôn Đại Trụ đang nhìn hắn, không nói một lời liền đứng dậy rời khỏi dược viên.
Tôn Đại Trụ hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi đi tìm nơi khác đi, chỗ dược viên này của ta linh khí dày đặc nhất, ngươi đem linh khí đó hút cả thì sẽ chết bao nhiêu là thảo dược trân quý, cái mạng nhỏ của ngươi căn bản không đủ bồi thường.
Hồi lâu sau, Vương Lâm đành chấp nhận cơ thể không có cảm giác gì, ngược lại bị loại hô hấp kỳ quái này làm cho thiếu chút không thở nổi.
Vương Lâm thầm than, hắn biết nội môn đệ tử người nào cũng tư chất đầy đủ. Quyển sách nhỏ này vốn giành cho những người đó xem, hắn tư chất kém cỏi, tự nhiên tu luyện không thể so với bọn họ được.
Nhưng mà hắn cũng không tức giận, thở hổn hển mấy hơn lại tiếp tục thổ nạp tiếp.
Suốt một đêm, thời gian chậm rãi trôi qua, mãi cho tới sáng sớm, Vương Lâm vẫn như cũ, không hề có cảm giác linh khí nhập thể, một đêm không ngủ khiến đầu óc hắn hỗn loạn, vịn giường đứng lên đẩy cửa ra ngoài.
Bên ngoài từng cơn gió nhẹ thổi, hương thơm dược liệu xông vào mũi, hắn hít thở sâu mấy cái, mệt mỏi dần tiêu tán, hắn thầm nghĩ, nếu lúc này uống được mấy ngụm nước suối, nhất định sẽ không mệt mỏi như vậy.
Nhưng trước mắt không phải lúc hành động thiếu suy nghĩ, hắn đối với nơi mình giấu thần bí châu cùng hồ lô chứa sương sớm phi thường tự tin, hắn tìm gần như nửa ngọn núi mới tìm được chỗ hẻo lánh như vậy, người ngoài cho dù trùng hợp đi vào nơi đó cũng tuyệt đối không phát hiện nơi hắn cất dấu bảo bối.
Lững thững đi trong vườn dược, Vương Lâm tìm một chỗ trống, khoanh chân ngồi xuống tiếp tục thổ nạp. Sau một hồi, một cỗ cảm giác như côn trùng bò ẩn ẩn xuất hiện, Vương Lâm ngẩn ra, lập tức kinh hỉ, đang muốn tiếp tục thì bên tai bỗng truyền đến tiếng quát lớn của sư phụ:
- Vương Lâm! Ngươi đang làm cái gì thế, mau ra đây, ta nói cho ngươi từ nay về sau không cho phép ngươi thổ nạp tại dược viên.
chung cư newskyline
chung cư hateco hoàng mai
chung cư hà nội
dịch vụ hoàn thuế gtgt
dịch vụ kế toán thuế trọn gói
dịch vụ quyết toán thuế
khoá học kế toán thuế
trung tâm kế toán
dịch vụ báo cáo thuế
dịch vụ báo cáo tài chính cuối năm
dich vu ke toan noi bo
dịch vụ dọn dẹp sổ sách trọn gói
Vương Lâm mở mắt, nhìn thấy sắc mặt trầm lặng của Tôn Đại Trụ đang nhìn hắn, không nói một lời liền đứng dậy rời khỏi dược viên.
Tôn Đại Trụ hừ lạnh một tiếng nói:
- Ngươi đi tìm nơi khác đi, chỗ dược viên này của ta linh khí dày đặc nhất, ngươi đem linh khí đó hút cả thì sẽ chết bao nhiêu là thảo dược trân quý, cái mạng nhỏ của ngươi căn bản không đủ bồi thường.